Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Nhớ!....

Mỗi khi em chán nản, em lại nằm dài như một con mèo lười. Hôm nay, em cũng nằm dài như vậy. Em đang nghĩ về chuyện của anh và em. Dù biết là sẽ chẳng được gì nhưng trong lòng em thấy không thoài mái. Những lúc nhớ anh em chẳng thể chạy đến mà ôm anh, hay nhắn tin quan tâm hỏi han anh như những người con gái khác. Chuyện của chúng mình giờ đã là quá khứ rồi anh nhỉ? Em đối với anh như thế nào đến giờ này em vẫn không hiểu nổi. Là yêu thương, là quen thuộc hay là chấp nhận? Em cũng không biết nữa....
 Hôm nay, em lại thấy nhớ anh. Ờ! Mà sao em lại nhớ anh nhỉ? Anh đâu có khác trước là mấy. Anh vẫn vậy, vẫn luôn quay đầu đi mà chẳng bao giờ ngoảnh lại. Anh nói anh yêu em, nhưng sao em thấy tình cảm đó nhạt nhẽo quá vậy. Dường như điều anh cần chỉ là vẫn đề sinh lí. Lúc nào em gặp anh, anh cũng dòi hỏi chuyện đó. Nếu không được thì anh cũng chẳng muốn gặp em. Có đôi khi, em ước có thể ngồi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác yên bình đó. Nhưng...điều ước này em biết sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành sự thật. Em quá hiểu anh mà! Anh sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên mà không động chân động tay đâu. Trước đây khi anh đọc được những gì em viết, anh đã nói:"chuyện gì em cũng giữ trong lòng, không chịu nói ra sao anh biết". Thực ra những điều đó em đã nói rất nhiều lần, nhưng là anh không chịu hiểu nên em đành lẳng lặng ra đi thôi. Em biết là anh chẳng phải người đàn ông như em mong ước, nhưng mỗi lần ở cạnh anh em đều rất vui. Anh lúc nào cũng chọc em cười, những cử chỉ nũng nịu của anh luôn khiến em cảm thấy đáng yêu. Giá mà lúc nào anh cũng ngoan như khi nằm trong lòng em thì thật tốt. Em vẫn nhớ lúc anh ngủ vẫn nắm chặt tay em không chịu buông, em phải chờ khi anh ngủ say mới dám rút tay ra. Mặc dù tay em không còn ở vị trí cũ, nhưng bàn tay anh vẫn để nguyên như khi nắm tay em. Cảm giác đó thật tuyệt! Giá mà anh có thể mãi như vậy....