Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

...

Hắn vẫn im lặng! Mỗi lần tôi nói nhớ hắn, hắn lại im lặng. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì. Có lúc tôi cảm thấy như hắn đang đau khổ lắm. Có lúc tôi lại thấy hắn rất ổn. Có lẽ hắn cũng giống tôi, cũng có những phút giây yếu lòng rồi lại đứng dậy được. Giống như người ta trong cơn say có thể nói muôn vàn thứ, nhưng đến khi tỉnh thì lại chẳng nhớ gì. Thôi kệ....

Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

Ngày 14/12/2017

Hôm nay tỉnh dậy tôi không biết mình nên phải làm gì trước. Mọi thứ chợt trở nên mênh mang quá...
Chiều hôm qua tôi mới đạt được thỏa thuận với chủ nhà về việc thuê nhà và chuyển xuống đó ở để cải tạo không gian trước, nhưng chỉ vài tiếng sau đó thì tôi cũng nhận được tin trong gia đình có người không đồng ý cho thuê nhà nữa. Mọi kế hoạch của tôi giờ đây như sụp đổ. Dự án của tôi, hướng đi của tôi... tất cả đều dừng lại ở một khoảng không vô định. Tôi nói nghe có vẻ tiêu cực quá, nhưng thật sự là như thế... Những lúc như thế này lại muốn có một người chịu lắng nghe để tôi có thể chạy đến mà kể lể, than vãn với người ta.
Cùng ngày hôm qua, tôi có nhắn tin cho người yêu cũ của tôi là tôi nhớ cậu ta(gọi cậu vì tôi và người ấy bằng tuổi nhau, đó cũng là cách  gọi để tôi có thể thoát ra khỏi mối tình ấy). Cậu ấy không trả lời tôi. Không sao cả! Bây giờ tôi có thể kiểm soát được tình cảm của mình và sống lí trí hơn. Cho dù ai đó nói tôi vô tình và lãnh cảm. Vì ít nhất đối với một đứa như tôi, điều đó có thể giúp tôi mạnh mẽ hơn và sáng suốt hơn. Lúc tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy, trong lòng tôi đang rối bời, thế nên không thể tính được. Vì tôi chẳng nhớ cậu ấy đến vậy đâu. Tôi biết thế! Nhưng trong tôi có một sự thất vọng về cách cậu ấy đối xử với tôi và cách cậu ấy nhìn nhận về cuộc sống. Cậu ấy lúc nào cũng muốn học, muốn trở thành thánh nhân, anh hùng, hào kiệt, nhưng bản thân lại cư xử giống như một kẻ thất phu. Có lẽ giờ cậu ấy chưa nhận ra đâu. Cậu ấy rất dễ nổi nóng, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc, rồi lúc nào cũng thích dùng sức chứng tỏ mình khỏe mạnh. Như thế có thể gọi là kẻ thất phu không nhỉ? Hay là hữu dũng vô mưu? Tôi không biết gọi cậu ấy như vậy có đúng không nữa. Ở cậu ấy không có sự mềm mỏng, cảm thông và bao dung. Ngay cả đối với tôi người mà cậu ấy yêu thương, cậu ấy cũng như vậy. Cậu ấy khiến tôi cảm thấy cậu ấy không phải yêu tôi mà là yêu bản thân cậu ấy. Cái cách cậu ấy thể hiện tình cảm với tôi, nó theo kiểu áp bức, áp đặt. Cậu ấy ôm tôi, tôi không muốn cậu ấy càng ôm chặt hơn và tôi chẳng thể nào thoát ra được. Những lúc ấy tôi cảm thấy rất sợ... Mà thôi giờ đây dù sao chúng tôi cũng đã chia tay rồi, những chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Giờ cậu ấy cũng chẳng thể làm tôi sợ được nữa.
Giờ đây tôi đang chờ sự phản hồi lại từ gia đình chủ nhà sau khi họ bàn bạc lại. Hy vọng họ đồng ý cho chúng tôi thuê nhà. Nếu cần thiết tôi sẽ vay tiền đặt cọc và kí hợp đồng trước để làm sự làm sự đảm bảo. Tất cả vốn liếng là tôi đi vay đấy. hahahaaa... Chưa bao giờ tôi thấy mình liều như bây giờ. Nhưng tôi tin rằng, chúng tôi có thể làm được. Hơn nữa tôi còn có sự hỗ trợ từ cô chủ nhà nữa mà. Đấy là cô ấy hứa với chúng tôi như thế. Tôi đang xem các mẫu nhà, hy vọng tôi sẽ tìm được thiết kế phù hợp với nơi tôi chuẩn bị thuê...

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Suy ngẫm!

        Anh nói là anh yêu em rất nhiều...nhưng sao anh chưa bao giờ chủ động gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em? Em luôn là người nhắn tin, gọi điện chủ động liên hệ với anh trước. Tại sao vậy? Anh có thể nói em nghe được không? Em chẳng mong chúng ta có thể đến bên nhau. Em chỉ muốn có người gặp gỡ, nói chuyện để bớt cô đơn thôi. Em đã trải qua rất nhiều chuyện và em hiểu mối quan hệ giữa anh và em sẽ đi tới đâu. Em không còn là cô bé ngốc nghếch ngày nào luôn mong đợi vào một kết thúc có hậu như trong chuyện cổ tích. Đến bao giờ anh mới có thể thôi vô tâm với em?
         Anh khiến em cảm thấy em chỉ giống như một món đồ của anh vậy. Lúc nào anh cần thì anh lấy ra dùng, lúc nào không cần thì anh lại quẳng sang một xó. Dường như em chỉ là thứ để anh thỏa mãn dục vọng của bản thân. Em đáng bị như vậy lắm sao? Em rất muốn ngay bây giờ đây em có thể trực tiếp hỏi anh cho thật rõ mọi chuyện rốt cuộc là sao, nhưng em hiểu là dù anh có đứng trước mặt em, dù em có hỏi anh cũng sẽ tìm cách biện minh cho hành động của anh. Mỗi lần em gọi cho anh đều là vì nhớ anh mà gọi, anh có nghĩ là như thế không? Hay anh cho rằng em vì muốn đi chơi, vì muốn có con gấu mà gọi cho anh, nhắc nhở anh đừng quên điều anh đã hứa. Vật chất đối với em chưa bao giờ là quan trọng và hình như anh cũng chưa bao giờ hiểu điều đó. Em chỉ muốn làm một điều gì đó cùng anh mà thôi. Không có anh, em vẫn sống tốt đấy thôi. 
         Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì nhỉ? Em có nên gặp anh nữa không? Có lẽ em nên suy nghĩ về điều này. Em biết rồi, em nên gặp anh một lần nữa để nói chuyện. Chúng ta cần nói chuyện với nhau, trình bày quan điểm của 2 bên để mối quan hệ giữa chúng ta được rõ rang. Nên như vậy....

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Nhớ!....

Mỗi khi em chán nản, em lại nằm dài như một con mèo lười. Hôm nay, em cũng nằm dài như vậy. Em đang nghĩ về chuyện của anh và em. Dù biết là sẽ chẳng được gì nhưng trong lòng em thấy không thoài mái. Những lúc nhớ anh em chẳng thể chạy đến mà ôm anh, hay nhắn tin quan tâm hỏi han anh như những người con gái khác. Chuyện của chúng mình giờ đã là quá khứ rồi anh nhỉ? Em đối với anh như thế nào đến giờ này em vẫn không hiểu nổi. Là yêu thương, là quen thuộc hay là chấp nhận? Em cũng không biết nữa....
 Hôm nay, em lại thấy nhớ anh. Ờ! Mà sao em lại nhớ anh nhỉ? Anh đâu có khác trước là mấy. Anh vẫn vậy, vẫn luôn quay đầu đi mà chẳng bao giờ ngoảnh lại. Anh nói anh yêu em, nhưng sao em thấy tình cảm đó nhạt nhẽo quá vậy. Dường như điều anh cần chỉ là vẫn đề sinh lí. Lúc nào em gặp anh, anh cũng dòi hỏi chuyện đó. Nếu không được thì anh cũng chẳng muốn gặp em. Có đôi khi, em ước có thể ngồi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác yên bình đó. Nhưng...điều ước này em biết sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành sự thật. Em quá hiểu anh mà! Anh sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên mà không động chân động tay đâu. Trước đây khi anh đọc được những gì em viết, anh đã nói:"chuyện gì em cũng giữ trong lòng, không chịu nói ra sao anh biết". Thực ra những điều đó em đã nói rất nhiều lần, nhưng là anh không chịu hiểu nên em đành lẳng lặng ra đi thôi. Em biết là anh chẳng phải người đàn ông như em mong ước, nhưng mỗi lần ở cạnh anh em đều rất vui. Anh lúc nào cũng chọc em cười, những cử chỉ nũng nịu của anh luôn khiến em cảm thấy đáng yêu. Giá mà lúc nào anh cũng ngoan như khi nằm trong lòng em thì thật tốt. Em vẫn nhớ lúc anh ngủ vẫn nắm chặt tay em không chịu buông, em phải chờ khi anh ngủ say mới dám rút tay ra. Mặc dù tay em không còn ở vị trí cũ, nhưng bàn tay anh vẫn để nguyên như khi nắm tay em. Cảm giác đó thật tuyệt! Giá mà anh có thể mãi như vậy....