Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Suy ngẫm!

        Anh nói là anh yêu em rất nhiều...nhưng sao anh chưa bao giờ chủ động gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em? Em luôn là người nhắn tin, gọi điện chủ động liên hệ với anh trước. Tại sao vậy? Anh có thể nói em nghe được không? Em chẳng mong chúng ta có thể đến bên nhau. Em chỉ muốn có người gặp gỡ, nói chuyện để bớt cô đơn thôi. Em đã trải qua rất nhiều chuyện và em hiểu mối quan hệ giữa anh và em sẽ đi tới đâu. Em không còn là cô bé ngốc nghếch ngày nào luôn mong đợi vào một kết thúc có hậu như trong chuyện cổ tích. Đến bao giờ anh mới có thể thôi vô tâm với em?
         Anh khiến em cảm thấy em chỉ giống như một món đồ của anh vậy. Lúc nào anh cần thì anh lấy ra dùng, lúc nào không cần thì anh lại quẳng sang một xó. Dường như em chỉ là thứ để anh thỏa mãn dục vọng của bản thân. Em đáng bị như vậy lắm sao? Em rất muốn ngay bây giờ đây em có thể trực tiếp hỏi anh cho thật rõ mọi chuyện rốt cuộc là sao, nhưng em hiểu là dù anh có đứng trước mặt em, dù em có hỏi anh cũng sẽ tìm cách biện minh cho hành động của anh. Mỗi lần em gọi cho anh đều là vì nhớ anh mà gọi, anh có nghĩ là như thế không? Hay anh cho rằng em vì muốn đi chơi, vì muốn có con gấu mà gọi cho anh, nhắc nhở anh đừng quên điều anh đã hứa. Vật chất đối với em chưa bao giờ là quan trọng và hình như anh cũng chưa bao giờ hiểu điều đó. Em chỉ muốn làm một điều gì đó cùng anh mà thôi. Không có anh, em vẫn sống tốt đấy thôi. 
         Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì nhỉ? Em có nên gặp anh nữa không? Có lẽ em nên suy nghĩ về điều này. Em biết rồi, em nên gặp anh một lần nữa để nói chuyện. Chúng ta cần nói chuyện với nhau, trình bày quan điểm của 2 bên để mối quan hệ giữa chúng ta được rõ rang. Nên như vậy....

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Nhớ!....

Mỗi khi em chán nản, em lại nằm dài như một con mèo lười. Hôm nay, em cũng nằm dài như vậy. Em đang nghĩ về chuyện của anh và em. Dù biết là sẽ chẳng được gì nhưng trong lòng em thấy không thoài mái. Những lúc nhớ anh em chẳng thể chạy đến mà ôm anh, hay nhắn tin quan tâm hỏi han anh như những người con gái khác. Chuyện của chúng mình giờ đã là quá khứ rồi anh nhỉ? Em đối với anh như thế nào đến giờ này em vẫn không hiểu nổi. Là yêu thương, là quen thuộc hay là chấp nhận? Em cũng không biết nữa....
 Hôm nay, em lại thấy nhớ anh. Ờ! Mà sao em lại nhớ anh nhỉ? Anh đâu có khác trước là mấy. Anh vẫn vậy, vẫn luôn quay đầu đi mà chẳng bao giờ ngoảnh lại. Anh nói anh yêu em, nhưng sao em thấy tình cảm đó nhạt nhẽo quá vậy. Dường như điều anh cần chỉ là vẫn đề sinh lí. Lúc nào em gặp anh, anh cũng dòi hỏi chuyện đó. Nếu không được thì anh cũng chẳng muốn gặp em. Có đôi khi, em ước có thể ngồi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác yên bình đó. Nhưng...điều ước này em biết sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành sự thật. Em quá hiểu anh mà! Anh sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên mà không động chân động tay đâu. Trước đây khi anh đọc được những gì em viết, anh đã nói:"chuyện gì em cũng giữ trong lòng, không chịu nói ra sao anh biết". Thực ra những điều đó em đã nói rất nhiều lần, nhưng là anh không chịu hiểu nên em đành lẳng lặng ra đi thôi. Em biết là anh chẳng phải người đàn ông như em mong ước, nhưng mỗi lần ở cạnh anh em đều rất vui. Anh lúc nào cũng chọc em cười, những cử chỉ nũng nịu của anh luôn khiến em cảm thấy đáng yêu. Giá mà lúc nào anh cũng ngoan như khi nằm trong lòng em thì thật tốt. Em vẫn nhớ lúc anh ngủ vẫn nắm chặt tay em không chịu buông, em phải chờ khi anh ngủ say mới dám rút tay ra. Mặc dù tay em không còn ở vị trí cũ, nhưng bàn tay anh vẫn để nguyên như khi nắm tay em. Cảm giác đó thật tuyệt! Giá mà anh có thể mãi như vậy....