Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Suy ngẫm!

        Anh nói là anh yêu em rất nhiều...nhưng sao anh chưa bao giờ chủ động gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em? Em luôn là người nhắn tin, gọi điện chủ động liên hệ với anh trước. Tại sao vậy? Anh có thể nói em nghe được không? Em chẳng mong chúng ta có thể đến bên nhau. Em chỉ muốn có người gặp gỡ, nói chuyện để bớt cô đơn thôi. Em đã trải qua rất nhiều chuyện và em hiểu mối quan hệ giữa anh và em sẽ đi tới đâu. Em không còn là cô bé ngốc nghếch ngày nào luôn mong đợi vào một kết thúc có hậu như trong chuyện cổ tích. Đến bao giờ anh mới có thể thôi vô tâm với em?
         Anh khiến em cảm thấy em chỉ giống như một món đồ của anh vậy. Lúc nào anh cần thì anh lấy ra dùng, lúc nào không cần thì anh lại quẳng sang một xó. Dường như em chỉ là thứ để anh thỏa mãn dục vọng của bản thân. Em đáng bị như vậy lắm sao? Em rất muốn ngay bây giờ đây em có thể trực tiếp hỏi anh cho thật rõ mọi chuyện rốt cuộc là sao, nhưng em hiểu là dù anh có đứng trước mặt em, dù em có hỏi anh cũng sẽ tìm cách biện minh cho hành động của anh. Mỗi lần em gọi cho anh đều là vì nhớ anh mà gọi, anh có nghĩ là như thế không? Hay anh cho rằng em vì muốn đi chơi, vì muốn có con gấu mà gọi cho anh, nhắc nhở anh đừng quên điều anh đã hứa. Vật chất đối với em chưa bao giờ là quan trọng và hình như anh cũng chưa bao giờ hiểu điều đó. Em chỉ muốn làm một điều gì đó cùng anh mà thôi. Không có anh, em vẫn sống tốt đấy thôi. 
         Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì nhỉ? Em có nên gặp anh nữa không? Có lẽ em nên suy nghĩ về điều này. Em biết rồi, em nên gặp anh một lần nữa để nói chuyện. Chúng ta cần nói chuyện với nhau, trình bày quan điểm của 2 bên để mối quan hệ giữa chúng ta được rõ rang. Nên như vậy....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét